Chương 50

Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

5.747 chữ

11-04-2023

Kiệu hoa đi qua mấy con đường, thoáng cái đã đến được Tôn gia, nàng hoàn toàn không kịp sửa sang lại gì, thì đã được bà hỉ kéo vào nhà thực hiện hết một lượt lễ nghi, rồi lại bị đưa vào tân phòng.

Lúc này, nàng ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngón tay níu chặt vào nhau.

Xuyên qua màn che mỏng nàng thấy được hình ảnh trước mặt cùng với vô số âm thanh huyên náo, nào là chúc mừng nào là tiếng cười ở ngoài sân của khách khứa xung quanh.

Đợi đến khi xác định không còn ai trong phòng, nàng vội dỡ khăn đội đầu trên người ra.

Nàng ở trong phòng ngồi không bao lâu liền nghe thấy tiếng "Cạch..." của cửa, sau đó là tiếng bước chân trầm trậm bước vào.

Nàng hoảng hồn vội đội lại khăn trùm đầu, ngồi nghiêm chỉnh.

"Nương, nương ơi, là Tiểu Yên đây" Tiểu Yên tay dắt Bánh Bao, theo sau là Thạch Đầu bước vào, tụi nhỏ đã được Tích mẫu dạy dỗ trước, hôm nay là ngày thành thân của nương, các con phải ngoan ngoãn nghe lời đến nhà mới, sau này đó sẽ là nhà của tụi con, có nương và phụ thân còn có cái muội muội đáng yêu biết chưa, khi nào rảnh ta sẽ đến thăm tụi con.

Tụi nhỏ rất nghe lời làm theo, không phá phách đi theo Tôn bà bà đến Tôn gia trước chờ nương.

Nàng nghe được giọng nói quen thuộc của nhi nữ và gương mặt thành thật cười toe toét.

Đây đúng là nhi nữ của nàng, lúc sáng muốn đi tìm tụi nhỏ thì biết được chúng đã được đưa đến Tôn gia trước, nàng sợ tụi nhỏ không quen nhưng hiện tại thấy chúng vui vẻ thì cũng yên tâm phần nào.

"Tới đây nào các cục cưng của nương, mới cách xa tụi con chưa bao lâu đã thấy nhớ lắm rồi" nàng dang tay kéo tụi nhỏ vào lòng, hôn lên từng đứa.

"Nương, Bánh Bao cũng nhớ người"

"Còn có con nữa, Thạch Đầu đã chờ nương rất lâu đó"

Hai tên tiểu tử này đúng là biết nịnh hết sức nhưng kệ ai kêu chúng là nhi tử của nàng...

"Nương người đói bụng không? Tiểu Yên có đem bánh cho người ăn" Tiểu Yên mở miệng, thanh âm thoáng nhẹ nhàng đối diện nàng hỏi.

"Ui, Tiểu Yên thật biết nghĩ cho nương mà, còn biết đem bánh cho nương ăn, cảm ơn con" Nàng nhận lấy chiếc bánh đậu xanh từ đôi tay của nhi nữ.

"Tụi con được Tôn bà bà sắp phòng hết chưa, được lắp đầy bụng chưa, còn nữa tụi con có cần nương ru ngủ không???" nàng lo cho tụi nhỏ nên muốn biết chúng có thật quen với nơi ở mới hay không.

"Nương người không cần lo, tụi con được Tôn bà bà sắp xếp hết rồi ạ" Thạch Đầu nhanh nháo đáp lời.

Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, nàng lúc này mới phát giác ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện là Tôn bà bà, nàng mới an tâm

"A, ba tên nhóc con nhanh vậy đã tìm gặp nương, đây ta đem cho tân nương tử ít thức ăn, sợ con đói" bà bà đem thức ăn đặt lên bàn, rồi xoay đến chỗ nàng đưa tay ẫm Bánh Bao lên:"Tụi nhỏ để ta lo cho, đảm bảo không mất gì đâu, hôm nay là ngày vui con nên tận hưởng đi, chúng ta đi thôi Tiểu Yên, Thạch Đầu, có gì mai chúng ta gặp nương tiếp được không?"

Tụi nhỏ như hiểu ý, ngoan ngoãn chào nương rồi theo bà bà rời đi.

Nghĩ đến buổi sáng không được lấp đầy bụng, nàng liền thành thật dùng bữa.

Một bàn này gồm có cơm, một chút đồ ăn.

Đồ ăn gồm có một ít thịt xào, một ít canh cải thìa còn có một ít trứng chiên và bánh.

Nhìn đống đồ ăn này nàng không tự chủ được khẽ nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi cuối đầu ăn.

Chờ nàng đem toàn bộ ăn xong, thì Tôn Ngạn cũng bước vào, trên người hắn toàn là mùi rượu thôi, nàng thấy thế thì nhanh tay đội khăn trùm đầu lên rồi ngoan ngoãn trở về đúng vị trí, nhưng chắc do số nàng xui hay sao mà lại vấp phải chân ngã...

Tôn Ngạn lúc này mới phản ứng lại, vội vàng duỗi tay đón lấy nàng.

Bàn tay to rộng của hắn vừa vặn đỡ lấy phần eo nhỏ nhắn của nàng.

Tư thế như vậy, khiến cho phần eo của họ sát vào nhau, ngực đối ngực, khuôn mặt hai người gần trong gang tấc khiến cho tim hai người nhảy loạn nhịp.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hỗn loạn tiết lộ tâm tình, miệng nhỏ hồng hồng tựa hồ như có vô số lực hấp dẫn, dụ dỗ hắn không màng tất cả mà tiến lên.

Xung quanh như ngưng đọng, yên tĩnh không một tiếng động, tim mãnh liệt nhảy lên, hơi thở của nàng càng thêm dồn dập, ngực phập phồng.

Tôn Ngạn rốt cuộc nhịn không được, không màng tất cả mà hôn lên cánh môi đỏ mọng kia.

Thật ngọt, thật mềm, đúng là tuyệt mỹ...

Hắn không dám dùng sức, nhẹ nhàng chạm, khẽ vươn đầu lưỡi tiến lên.

Tư vị tuyệt vời như vậy làm cho hắn như muốn nổ tung, thấy nàng không phản đối, hắn liền lớn mật dùng thêm sức, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng c.ắn mút mấy cái.

"Nương tử, nàng thật ngọt" hắn luyến tiếc thả ra, rồi lại không dám lưu lại quá lâu, sợ nàng bực bội.

Mặc dù chỉ là nhẹ nhàng hôn mấy cái, trong lòng hắn bây giờ như có một cái trống lớn đánh ầm ầm bên trong, không biết nàng sẽ như thế nào, có giống hắn lúc này.

"Huynh..." nàng đỏ bừng mặt xấu hổ không nói lên lời, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.

Khác xa so với tưởng tượng của nàng, Tôn Ngạn mặc dù tỏa ra mùi rượu khá nồng nhưng biểu tình vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi mắt trong trẻo tinh anh, còn có cả nụ cười dịu dàng nữa.

Nàng hít một hơi thật sâu, cắn cắn môi, đẩy hắn ra, đi ngang qua người hắn tới bàn thẳng tay không màng lễ nghi rót hai ly rượu đưa đến trước mặt hắn.

Uống rượu giao bôi xong, hắn tự mình thay y phục để đi tắm, còn nàng thì vui vẻ, lau đi lớp trang điểm từ sáng tới giờ, sau đó sảng khoái ôm chăn đến chiếc giường nhỏ ý muốn đi ngủ, nếu không ngủ sớm chắc nàng sẽ nhớ mãi tình huống xấu hổ lúc nãy mất.

Bây giờ tâm tình của nàng giống như là nước đang sôi nổi lên cuồn cuộn.

"Nàng làm gì thế?"Tôn Ngạn tắm xong trở lại thấy nàng nằm trên giường muốn đi ngủ thì ngơ ngác hỏi.

"Đi ngủ, chàng không thấy sao?" nàng dững dưng đáp

"Nàng là đang muốn giả vờ hay thật sự không hiểu, đêm tân hôn phải làm gì?" Tôn Ngạn nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng cùng lời nói tình ý sâu xa.

*Các độc giả cho tui xin ý kiến với

Chap sau tui có nên viết H không

Hay cứ để trong sáng cho qua ????????.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!